Tu

Tu chùa, tu chợ, tu nhà
Cả ba tu ấy, chưa ra tu hành
Tu không thể Tự mà thành
Tu là cần mẫn học hành chỉn chu

Không cần tu, vẫn là tu
Khi mình lương thiện, sương mù sẽ tan
Tu không cần luận cần bàn
Đôi khi lặng lẽ, như hàn băng kia

Tu là sửa, tu là chia
Tự nhiên như nước trôi về biển khơi…
Tu kiệm sức, tu kiệm lời
Tránh màu mè ở những nơi ồn ào

Tu là không thấp không cao
Qua Làng mà chẳng vướng vào Lệ chi
Tu là đạo, là đường đi
Gập ghềnh mới thấu những khi an nhàn

Tu là qua cửa cơ hàn
Thấy mình vương vấn giàu sang là thừa
Tu là nắng, tu là mưa
Nắng gieo vườn ấm, mưa đùa lá cây

Tu là lững thững như mây
Nhìn vạn vật thấy đong đầy yêu thương
Tu là thụ phấn, đưa hương
Cõi người xảo trá khôn lường cho qua

Tu là vạn dặm đường xa
Thỉnh kinh, học cũng như là ngấm duyên
Tu là sửa những hão huyền
Thành điều đơn giản như thuyền trôi sông

Tu là chẳng kể lể công
Bõ bèn gì với Đức trong cõi đời
Tu là lời ngấm vào lời
Thành cây, thành cả cá bơi, bóng chuồn

Tu là diệt khổ diệt buồn
Diệt luôn sung sướng, diệt phường háo danh
Chỉ chung sống với lòng lành
Xuân qua Hạ cháy mới thành mùa Thu

Đông thường lạnh lẽo âm u
Vẫn thầm Tu để lại mùa Xuân sang…
Tu là không thể vội vàng
Thản nhiên như thể thời gian một chiều …

Tu là học cách thương yêu
Là cảm nhận được nhiều chiều không gian
Tu là ngồi trước tấm toan
Vẽ gì cũng thấy tuổi đang cạn dần…

Tu là trước gương thế nhân
Cũng không còn thấy cả thân thể mình…

“Tu”

1/4/2023

Nguyễn Vĩnh Tiến

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

All in one