Sư không ăn chay. Một tín đồ không phục nên không chịu đảnh lễ.
Sư nói : Chỉ mới một bụng rau cải mà ngã mạn như thế, huống nữa đắc quả thì ngã mạn đến chừng nào!
Pháp môn tu nào cũng chỉ là phương tiện, có giá trị như phương thuốc chữa bệnh. Ai có bệnh thì dùng. Ai không bệnh thì thôi. Người tu pháp môn này, kẻ tu pháp môn khác. Đó là vì tuỳ bệnh mà chữa. Không phải ai không tu pháp môn của mình đều là sai cả.
Người mắc bệnh phải uống thuốc, cần uống đúng giờ giấc liều lượng và chừng nào hết bệnh thì thôi. Uống hoài sẽ sinh bệnh khác.
Uống thuốc là việc bất đắc dĩ, chẳng có gì đáng hãnh diện với phương thuốc này hay phương thuốc nọ. Đáng lẽ phải thẹn vì phải uống thuốc thì đúng hơn. Cũng như người nghiện thuốc lá, khi muốn bỏ phải dùng kẹo để cai, khi bỏ được cũng không hơn chi người không hút, huống hồ là kiêu căng với thứ kẹo để cai. Hoặc bỏ thuốc rồi mà ghiền kẹo thì đúng là: “Đoạn trừ phiền não trùng tăng bệnh”.
Pháp môn tu là thuốc chữa bệnh phiền não. Trong phiền não, Ngã Mạn là bệnh lớn. Chữa phiền não sao lại để ngã mạn lớn hơn? Cho nên kinh dạy: “Pháp như thuyền đưa người qua sông, Pháp còn phải bỏ huống chi là phi Pháp”.
(trích Thầy Viên Minh)